Còn 1 tháng 14 ngày nữa là sinh nhật đồng chí Mike 10 tuổi. Dạo gần đây đồng chí bỗng trở nên nhạy cảm vô cùng, khe khẽ một chút là nổi giận, là dỗi hờn, là lý sự cùn rỉ.
Bố mẹ biết vậy nên cũng cố gắng không gây kích động bạn Mike. Nhưng tất nhiên là không thể tránh được hết tất cả. Một ngày đẹp trời, Mike nằm khểnh trên sàn nhà đọc truyện Bảy viên ngọc rồng. Rồi chợt chàng nghe thấy tiếng đồng đội đá bóng dưới sân chơi, liên ba chân bốn cẳng phi ngay xuống. Đá bóng được một hồi, trời đã đổ nắng như lửa đốt, thế là Mike và các bạn đành ai về nhà nấy. Về đến nhà, chàng lại định nằm lăn ra đọc truyện, thì mẹ đã nhắc đến giờ học bài. Mike thở dài và hét lên một tiếng “Trời ơi! Thời gian là cái gì mà tại sao một tí đã hết thế này. Đá bóng chưa đã, truyện chưa đọc hết mà đã hết giờ. Thời gian, mi chính là đối thủ của ta!!!!!!!!!!!!!”.
Mẹ cười phá lên. Ngay lập tức Mike hỏi “Sao mẹ lại cười con?”. Cơ mặt của chàng căng ra, rồi lại chợt trùng xuống, đôi mắt long lanh rơm rớm. Chàng đi vào phòng và quay ra với tâm thư gửi mẹ “Ba đối thủ của cuộc đời: Thời gian, bố mẹ và bài tập”. Mẹ im lặng.
Buổi tối, bữa cơm quầy quần vui vẻ. Mike nhìn sang mẹ lại thẽ thọt “Mẹ hãy quên tâm thư trưa nay đi nhé!”. Nhưng làm sao quên được, vì mẹ đã ghim lại đây rồi nhé Mike 🙂