Ông con trai luôn thích ôm truyện vào nhà vệ sinh và ngồi lì trong đó tận hưởng sự sung sướng với cả tâm hồn. Ngồi cả tiếng đồng hồ mặc cho ai chờ đợi. Vì vậy, lệnh cấm đã được ban hành!
Thế nhưng vượt lên mọi giới hạn, một ngày đẹp trời, cu cậu nhét quyển truyện trong cạp quần và ung dung đi vào – bước ra với nụ cười của kẻ chiến thắng. Tất nhiên là một người mẹ, tôi đã nhanh chóng nhận ra chiêu trò. Vậy là một lần cu cậu đã bị khám người bất chợt và sự việc bại lộ.
Không chấp nhận, bằng một cách nào đó, cậu ta lại vượt qua tường lửa và ung dung đọc truyện trong khi hành sự, rồi ung dung bước ra thách thức cảnh sát mẹ. Nhưng, lại một lần nữa sự thể bại lộ, nhưng bại lộ với sự tiếc nuối vô cùng một quyển truyện được mang đi thử thách trong lồng máy giặt. Hóa ra anh ta đã giấu quyển truyện trong giỏ quần áo bẩn trước, sau đó chui vào đọc, giấu đi và đi ra. Và anh ta đã quên mất quyển sách giữa đống quần áo ấy, và tất cả đã được xoáy tròn xoáy tròn giữa bao nhiêu là nước và xà phòng, và những trang sách ấy rời ra, xoáy tròn xoáy tròn thành những miếng vụn nhỏ xíu, bám chặt vào quần áo, vào lồng giặt, bám chặt vào sự tiếc nuối của anh chàng…
Bài học rút ra chỉ đơn giản là: Sách thì không thể giặt.
Ấy vậy mà sáng nay. 7h Ông con bật dậy, hỏi ngay cảnh sát mẹ có thấy quyển truyện của con không? Anh ta phi ngay ra máy giặt nhấn lệnh dừng. Thì những vòng xoáy tròn, xoáy tròn, xoáy tròn chữ nghĩa bơi lội tung tăng. Bố – Mẹ – Anh ta cùng nhìn vào vòng tròn ấy và im lặng.
Lần thứ e nờ en N, anh ta ngồi phịch xuống. SÁCH THÌ KHÔNG THỂ GIẶT!!!!!