Bài thơ này mình viết hồi còn sinh viên, khi ở trong một căn phòng trọ 10 m2. Căn phòng có một ô cửa sổ nhỏ, mình treo 2 mảnh vải thun màu xanh da trời nhạt làm rèm. Buổi sáng, những ánh nắng sớm theo gió len qua khe rèm, nhảy nhót trên nắp thùng tôn đựng đồ đồng thời cũng là bàn học. Có những buổi tối thảnh thơi, mình nằm trên giường (gọi là giường chứ thực ra là 4 ụ gạch xếp cao và đặt lên trên cái dát giường của cô chủ nhà), gác chân lên mép cửa sổ, nhìn qua khe hẹp giữa các bức tường lên bầu trời cao. Không hiểu vì ngày xưa ở nhà trọ cấp 4 nên trời trở nên cao hơn bây giờ hay không, nhưng lúc đó trời cao lắm, đen thăm thẳm và mình nhìn thấy một mảnh trăng. Mảnh trăng vàng mỏng mảnh giữa vô vàn các vì sao. Lúc đó nhớ nhà, nhớ mẹ, loay hoay viết mấy dòng. Giờ thì không nhớ được trọn vẹn, chỉ có mấy câu từ còn đọng lại.
Trăng lưỡi liềm
…
Gấu ăn trăng
Hay thời gian gội tóc mẹ bạc trắng
Trên cánh đồng sao
Trăng lẻ loi
Hay giữa những cơn gió đời
Mẹ lặng lẽ
Đêm nay, con nhớ mẹ!
Trăng lưỡi liềm tỏa sáng lòng con
Như tình mẹ một ánh trăng tròn.
(Hà nội, tháng 10 năm 2000)